Chủ Nhật, 6 tháng 5, 2012

LỜI CHÀO

Anh! Khi em viết những dòng này là lúc em đang nghi đến anh nhiều nhất. Có lẽ anh sẽ cười và nghĩ: Em vẫn cứ là một cô bé ngốc nghếch như ngày xa xưa, như ngày nào gần đây mà xa xôi diệu vợi... Em đã từng mơ Một giấc mơ kéo dài bao năm. Đã có lúc cuộc sống khuất lấp và em tưởng rằng quá khứ đã xa, xa lắm, hầu như ko còn hiện hưũ trên cõi đời này Để một ngày em chợt tỉnh ra bởi một điều: em chả quên gì hết. Không biết anh còn nhớ ko, đã có lần em nói: em có một linh cảm rằng khi ngoài 40 em sẽ rất cần anh... Đến giờ em vẫn thấy sợ linh cảm của mình... Những đêm ko ngủ nằm nghe tiếng sóng ầm ì xa xa, em thấy lòng mình bối rối, trống trếnh vô cùng... Con đường êm đang đi sao mà gập ghềnh, trắc trở. Có lẽ nào em đang phải trả một món nợ của kiếp trước vụng tu? Thực ra những ngày gần đây, em rất sợ gặp anh. Và hôm qua, những gì em biết được trên google về anh đã khiến em hiểu thêm rằng: em cần phải thêm một lần tập quên đi một người mình yêu quý và tôn trọng...Như vậy sẽ tốt hơn. Vậy thôi, anh ạ. Đừng bận lòng vì sao em im lặng, anh nhé... Chỉ lần này thôi, em sẽ ko viết nữa đâu... Abientôt! Mon ami!

Năm tháng qua đi Xuân lại về và trả lại cho ta Trả lại cho em những nguyên sơ trong trẻo Những giản đơn:"Đời quý nhất chân tình&quo...