Thứ Bảy, 26 tháng 11, 2011

Thứ Tư, 14 tháng 9, 2011

ANH DANG O DAU?

Anh dang o dau? Giua cuoc doi song gio
Sao no danh long bo em dung cho vo
Giua giong bao, giua mua gao, gio hu
Giua bao nhieu quay quat, gom ghe?

Chủ Nhật, 11 tháng 9, 2011

I AM VERY SAD...

Anh! Em ko nghi la anh ko thay nhung gi em dang trai qua...Nhung anh dung ban long...Em von di yeu duoi nhung van co the chiu dung duoc...

Thứ Ba, 6 tháng 9, 2011

NGAY MOI DEN ROI...

NGAY MOI THAT VUI, ANH NHE!





Em muon anh mim cuoi khi nhin hinh anh be tho dang ngu... Va anh cung hay ngu ngon nhu be nhe.

ANH...

XIN ANH ĐỪNG LÀM EM KHÓC
Xin anh đừng làm em khóc
Vì những dòng hồi ức của ngày xưa
Một buổi chiều vừa nắng vừa mưa
Ta chạy trốn giọt mưa nào đuổi bắt
Vương trên má em đôi hạt nước long lanh
Nắng vẫn chan hoà trên sắc cỏ xanh xanh
Trời nước yên lành
Mây đổ bóng em, anh…


                                                                     

Thứ Hai, 5 tháng 9, 2011

TRO CỦA HOA HỒNG


TRO CỦA HOA HỒNG

Màu đỏ của máu
Hương thơm tâm hồn
Dịu dàng toả hương
Hoa hồng Nữ Chúa
Vì đâu héo úa
Hoa phải lìa cành
Héo giữa trời xanh
Hoa âm thầm cháy
Hương còn ở lại
Thân âm ỉ tàn tro…

                               

Chủ Nhật, 4 tháng 9, 2011

BONG BENH...



Bồng bềnh
 ai nhớ nhung ai
Mắt nai, tóc xõa ngang vai
bồng bềnh...
Bồng bềnh
Bóng núi chênh vênh
Lung linh mặt nước
gợi tình nhớ nhung
Người đi
Nhớ cũng đi cùng
Người về
Nhớ cũng trùng phùng rưng rưng...



MOT NGAY MOI NHE, ANH...


Đêm  phố biển
Một mình em thao thức
Trong căn phòng vắng lặng
Mình em
Bản nhạc nào da diết
Bổng trầm, réo rắt
Nỗi mong chờ
Và khao khát
Niềm yêu…
Em trở nghiêng
Kéo lại vạt nắng chiều
Cho trở lại
Phút giây mình gặp gỡ
Cho bình yên
Cho êm ả
BIỂN LÒNG TA…


Chủ Nhật, 28 tháng 8, 2011

HÃY ĐỂ EM QUÊN...

Hãy để em quên
Những ngày xưa êm ái
Nụ hôn nào nồng cháy chưa trao
Và cái nhìn xa vời vợi hôm nao
Quên tất cả
 xếp  vào ngăn KỈ NIỆM
Em sẽ phải quên
Hãy để em quên...

SE CON VA DAI BANG

Anh!

Có lẽ Anh sẽ cười em, Sẻ Con, vì tính trẻ con và bồng bột khi liên tiếp “dội bom” bằng những entry như thế này.

Nhưng em vẫn múôn dành tặng anh, Đại bàng , Biển của em…

Tất cả. Tất cả.

Dù có thể trong cuộc đời này, mình ko thể bên nhau như những đôi lứa bình thường…

Hãy đọc. Và hãy cười, nếu anh muốn..

Vì em luôn mong anh sẽ nở nụ cười sau nhữung áp lực do công việc tạo nên…

Một ngày mới yêu thương, anh nhé.

SẺ CON VÀ ĐẠI BÀNG

Truyện ngắn

Trên hốc tường chỗ đầu hồi ngôi nhà nhỏ cuối xóm, có một cái tổ nho nhỏ của Sẻ Con. Từ khi mẹ cho ra ở riêng, cái hốc đó thành nơi đi về che mưa che nắng cho Sẻ. Hàng ngày cuộc sống của Sẻ Con cứ bình lặng trôi đi: Đón bình minh bằng những tiếng lích rích... lích rích rộn rã, lượn vài vòng cùng bạn Sẻ Nâu nhà bên ra ngoài cánh đồng trước mặt, sà xuống vườn điểm tâm bằng mấy chú sâu đang lấp ló sau lá rau, cũng có khi là nhặt vài hạt trên mẹt đậu xanh của cô Thắm hong ngoài sân...

Tất cả đã thay đổi vào một ngày... Sau khi cơn bão số 7 vừa tan, Sẻ Con ngỡ ngàng khi thấy một cánh chim sải bay trên đầu... Đang băn khoăn không biết đó là ai: một dáng vóc to lớn kiêu hùng, gã sải dài đôi cánh bay là là sạt ngang mái nhà. Sẻ Con thấy mát lạnh trên đầu. Nó lùi sâu vào trong cái hốc của mình, nghe tiếng ông chủ nhà thảng thốt kêu:

- Ô hay! Sao lại có đại bàng về đây?

A, vậy đây là Đại Bàng? Sẻ Con khẽ lẩm nhẩm, và he hé mắt ra nhìn. Vị khách mới đó đang đậu vắt vẻo trên cây cột chống sét ở đầu nhà. Bộ lông nâu bóng mượt, thân hình cường tráng với cái ức rộng và chiếc mỏ khoằm, một đôi mắt với cái nhìn trong suốt, nơi khoé mắt điểm hai vành vàng nho nhỏ. Gã đang lấy mỏ rỉa rỉa đôi cánh và nhìn Sẻ Con bằng con mắt tò mò.

- Chú bé! Nhà chú đây ư?

- Dạ, chào... anh!

Sẻ Con rụt rè chào và không giấu nổi cái nhìn thán phục người bạn mới.

- Anh là Đại Bàng ư? Anh ở đâu tới đây?

- Ta ở xa lắm, nơi có ngọn núi cao cao lắm. Lại có gió ngàn thổi.

- Vậy sao anh lại...?

- A, cơn bão này to quá, đúng lúc ta đang sà xuống đuổi theo một con rắn, và thế là ta bị mất đà. Mà sao có một mình chú em thôi ư?

- Dạ! Anh ơi! Anh chắc đi nhiều nơi lắm, biết nhiều lắm nhỉ?

- Ừ, đúng vậy! Ta đã trải qua rất nhiều nơi, thấy rất nhiều chuyện và do bay nhiều nên đôi cánh ta phải quen việc quạt gió nâng mình lên, nếu gió quá mạnh hay bản thân ta lơ là, hoặc đôi khi do không may mà ta có thể bị ngã xuống, bé ạ. Như lúc này đây...

Trời đột nhiên sầm xuống. Gió lại nổi lên. Vài giọt mưa bắt đầu rơi đèn đẹt trên sân xi măng. Sẻ Con nhảy vội vào cái tổ êm êm của mình và rối rít:

- Ôi, trời lại bão rồi. Anh...

Đại Bàng nhìn Sẻ Con bằng cái nhìn trìu mến, hàm ơn:

-Cám ơn bé! Nhưng... ta mà sợ gió bão thì làm sao ta xứng là ta? Vả lại, cái tổ của bé...

Đại Bàng cười khẽ, nhưng không phải là cái cười chế giễu mà là cái cười của một tình bạn thân thiện. Sẻ Con khẽ lắc đầu. Ừ nhỉ! Làm sao mà anh ấy lại có thể sống trong cái tổ nhỏ này của mi? Và nó hơi ngoẹo đầu, rúc vào cánh, thẹn thùng bởi cái ý nghĩ ấy.

Đại Bàng xoè đôi cánh chắn gió và những giọt mưa đang hắt xiên xiên qua cái hộc tường có tổ của Sẻ Con. Sẻ Con nhắm mắt lại, cảm nhận làn hơi ấm toả ra từ đôi cánh vững chãi đó và đắm chìm trong một cảm giác êm ái đang lan toả trong tâm hồn.

- Đừng buồn, bé! Giờ anh phải bay rồi.

Sẻ Con mở choàng mắt. Sao? Anh bay tiếp? Một thoáng buồn trong đôi mắt màu nâu trong veo. Long lanh. Rất nhanh, Sẻ Con líu ríu:

- Chúc anh bay nhanh đến nhà nhé. Và nếu có thể...

- Ta nhớ, bé ạ. Ta rất vui với chuyến bay và cuộc gặp gỡ này. Ta sẽ nhớ và bé hãy đừng nghĩ rằng bé là nhỏ bé, là đơn côi... Vì ta luôn bên bé, bé hiểu chưa, Sẻ Con?

Vài phút ngập ngừng rồi Đại Bàng sải rộng cánh, bay lên cao. Sau hai vòng chao nghiêng duyên dáng nó mất hút trên khoảng không xanh ngắt.

Vừa lúc đó thì chim Sẻ mẹ trở về. Cơn bão vừa qua vẫn để lại dấu ấn trên bộ lông xơ xác. Mẹ vội sà vào tổ, mừng rỡ vì con nhỏ an lành. Sẻ Con ríu rít kể chuyện đại bàng. Ngước đôi mắt nâu long lanh, Sẻ Con dụi đầu vào lòng mẹ:

- Mẹ ơi! Ước gì con cũng to khoẻ và bay cao được như anh Đại Bàng nhỉ?

- Con trai bé nhỏ của mẹ! Con hãy nhớ: Dù là có đôi cánh to khoẻ như Đại Bàng, hay nhỏ nhắn như cánh loài Sẻ nhà ta, đôi cánh ấy đều quý giá và đẹp như nhau khi chúng ta sử dụng nó vào những chuyến bay, những công việc có ích cho mọi người quanh ta thôi con à. Con hãy đừng buồn mà hãy rèn cho mình đôi cánh cứng cáp và một trái tim nhân hậu, biết yêu thương và sẻ chia với mọi người như Đại bàng đã làm với con, con nhé.

- Dạ! Sẻ Con khẽ nói và vùi dầu vào sâu hơn trong đôi cánh chở che ấm áp của mẹ.

Bão đã tan thật rồi.

Thứ Bảy, 27 tháng 8, 2011

CHAM


Khẽ chạm vào ngọn lửa

Cũng bỏng rát bàn tay

Chạm cánh diều đang bay

Là đất trời chao đảo

Chạm tay điều khát khao

Là đêm đêm thao thức

Chạm con tim rạo rực

Là cháy bỏng tình yêu...

Chạm vào dải nắng chiều

Là ánh nhìn bối rối

Nụ hôn nào trao vội

Mới đó đã xa xôi...


ANH...27/8

LONG LANH BUON…

"Long lanh buồn- long lanh cô đơn"

Ảo ảnh nào đây sao cứ mãi chập chờn?

Sao ko đến cho lòng ta cập bến

Và người đừng là lữ khách muôn nơi?

Thương nhớ vô cùng, thương nhớ lắm người ơi!

Em mỏi tay rồi nên ko chờ được nữa

Khi tay người vẫn mải tìm ở đâu đâu

Kể từ nay em sẽ chẳng âu sầu

Thôi, "được - mất" đành giao cho...SỐ KIẾP

Cái gì đến hay đi...thôi ko hề suy nghĩ

Của người ta hay ai?thôi, cũng chẳng bận tâm

Nhưng tự đáy lòng, nơi cạn kiệt tâm hồn

Em vẫn biết những bồn chồn nhung nhớ

Còn mãi vấn vương, ám ảnh suốt ngày đêm.


Anh! Em ghet anh ...





Thứ Ba, 23 tháng 8, 2011

Thứ Hai, 22 tháng 8, 2011

EM BUỒN VÀ NHỚ ANH...



"Đêm qua chớp bể mưa nguồn



Hỏi người quân tử có buồn hay chăng?



Cá buồn cá lội tung tăng



Em buồn em biết đãi đằng cùng ai?"



Hỏi lòng



Sợ những đơn sai



Sợ người yêu dấu



Xa ngoài chân mây



Gặp nhau



Chỉ có một ngày



Nhớ nhau



Hết cả đời này



không quên...




TIỀNG ĐÀN KHUYA..



Đêm khuya



vẳng tiếng đàn ai



Nỉ non, da diết



Những bài tình ca



Gío mải nghe, chẳng la đà



Ngoài kia



biển sóng hiền hoà hát ru...


(Tặng anh, Biển của em!)




Năm tháng qua đi Xuân lại về và trả lại cho ta Trả lại cho em những nguyên sơ trong trẻo Những giản đơn:"Đời quý nhất chân tình&quo...